Y2 Vol 7 Chương 4

Chương 4: Cuộc gặp mặt trước thềm lễ hội

Mở đầu:

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, và thứ 6 đã đến, ngày 12 tháng 11. Một ngày trước khi lễ hội văn hoá bắt đầu.

Tất cả các lớp đã chuẩn bị cho lễ hội. Hôm nay sau giờ học là buổi tổng duyệt do Hội học sinh phụ trách. Đó sẽ là một bài kiểm tra quan trọng cho ngày mai.

Tất cả mọi người, trừ một số ít, bắt đầu di chuyển ngay để chuẩn bị. Có tổng cộng bốn gian hàng được lớp Horikita quản lý. Đầu tiên là quán cà phê hầu gái, mặt hàng chính là trà, cà phê và các loại đồ uống khác ngoài các buổi chụp hình với các cô hầu gái. Phương thức bán hàng này đặc biệt tiết kiệm thời gian, có thể thu hút nhiều lượt khác để tăng thu nhập.

Thứ hai và thứ ba là các gian hàng ngoài trời bán đồ ăn như takoyaki, okonomiyaki,... và các gian hàng mì ống và bánh mì kiểu phương Tây. Các quầy hàng tự tạo ra doanh thu và quán cà phê hầu gái cũng nhận đơn đặt hàng. Khi có đơn đặt hàng, một học sinh phụ trách giao hàng sẽ đến quầy hàng và mang đến cho khách hàng. Để tận dụng sự độc đáo của quán cà phê hầu gái, thực đơn đồ ăn hạn chế cũng được chuẩn bị, đây là một sửa đổi nhỏ so với thực đơn hiện có được cung cấp tại quầy bán đồ ăn. Và cuối cùng, gian hàng thứ tư là một cuộc thi đố vui ngoài trời dành cho trẻ em, đã được thêm vào.

"Hasebe-san và Miyake-kun vẫn không đến à?"

Maezono hỏi khi nhìn theo Haruka và Akito vừa rời khỏi lớp học.

"Không có ích gì khi buộc họ làm việc. Chúng ta hãy coi đây là một cơ hội tốt để kiểm tra xem 35 người, không bao gồm Koenji-kun, Hasebe-san và Miyake-kun có thể làm việc mà không gặp vấn đề gì không."

Nhưng ba người đó không phải là những người duy nhất không sẵn sàng hợp tác.

Kushida hầu như không đóng góp vào bất kỳ hoạt động nào của lễ hội trong những tuần trước khi sự kiện diễn ra, cô ấy về nhà ngay sau giờ học mà không nán lại bất cứ giây nào. Cô ấy biết rằng mình sẽ phụ trách làm hầu gái phục vụ khách hàng và đã đến chỗ Horikita vài lần để lên ý tưởng. Một số trong số chúng thậm chí đã được thông qua, mặc dù chúng là các yếu tố phụ.

Tuy nhiên, cô ấy không tham gia bất kỳ buổi diễn tập nào nào với những hầu gái khác để đảm bảo rằng tất cả họ đều có thể sẵn sàng cho ngày mai.

"Chúng ta cần kiểm tra lần cuối cho sự kiện ngày mai và cũng là để đảm bảo mọi người đã nắm hết những gì cần làm. Đừng nói hôm nay cô ta lại vắng mặt nữa nhé? "

Satou cố gắng nói với vẻ hùng hổ nhằm át vía Kushida. Kushida vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, liền dừng lại và quay người ngay tại chỗ.

"Xin lỗi nha, Satou-san. Mình có một việc không thể bỏ lỡ sau giờ học được."

Đây không phải là lần đầu tiên Kushida nói như vậy.

"Nghe này, tôi chán cái mấy cái lời giả tạo đó của cô lắm rồi. Khi nào thì cô mới chịu nghiêm túc hợp tác? "

Bầu không khí trở nên căng thẳng Horikita định đứng dậy khỏi chỗ ngồi nhưng bị Yousuke bên cạnh ngăn lại như thể đoán trước được điều này.

Tôi không biết ai đúng ai sai. Tuy nhiên, không thể tạo ra một lớp học trơn tru nếu can thiệp vào mọi thứ. Đôi khi mọi việc phải được giải quyết bởi những người liên quan. Có thể nói đây là một hành vi không bình thường của Yousuke, người thường chú ý đến lời nói của mình hơn bất cứ ai khác ... Có lẽ vì cậu cảm thấy việc Horikita đối xử đặc biệt với Kushida một cách không cần thiết cho cả lớp là một hành động xấu.

Tất nhiên, Horikita hiểu điều này, nhưng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như này thì không thể không hành động.

"Đừng lo, mình đã biết phải làm gì trong lễ hội rồi. Mình sẽ không kéo mọi người xuống đâu."

"Nhưng Kushida-san, cô đã không luyện tập dù chỉ một chút. Tôi không thể nào tin tưởng cô thật sự lấy gì để đảm bảo rằng bản thân sẽ làm tốt được."

Buổi diễn tập hôm nay cần phải là buổi diễn tập hoàn hảo. Satou, người đã miễn cưỡng tham gia, dường như không thể lùi bước hôm nay. Tương tự như vậy, Kushida thậm chí còn miễn cưỡng hơn và có vẻ như hôm nay cô ấy sẽ không hợp tác.

"Sao không loại mình luôn đi? Mà nghĩ lại thì các cậu chẳng thể tìm được ứng viên nào khác đâu nhỉ."

Một nhận xét có phần thẳng thắng nhưng không phải không đúng. Ngay cả khi xem xét ngoại hình của Kushida thì cô ấy đủ tiêu chuẩn để trở thành một trong các Premium Meido.

"Hẹn gặp lại mọi người vào lễ hội ngày mai. tạm biệt."

Mặc dù giọng nói của cô ấy giống như Kushida dịu dàng, nhưng hành động của cô ấy có thể được coi là lạnh lùng. Cô ấy từ chối lời yêu cầu của Satou và rời khỏi lớp học.

Có phải cô ấy chỉ đơn giản là không muốn dành thời gian cho những người bạn cùng lớp, những người biết bản chất thật của cô ấy? Hay là cô ấy thực sự có thứ gì đó mà cô ấy không thể bỏ lỡ? Rõ ràng, bầu không khí trong lớp học xấu nên điều đó không thể tránh khỏi.

"Này, Horikita-san. Ngày mai là lễ hội chính thức rồi, tớ vẫn nghĩ sau cùng thì chúng ta nên loại bỏ Kushida-san..."

Matsushita không thể chịu đựng được vẻ mặt thất vọng của Satou, đã đến nói thẳng với Horikita.

"Tôi hiểu cậu định nói gì nhưng ý tôi đã quyết, không có tôi cho phép thì không ai được loại cô ấy."

"Nhưng chính cậu cũng thừa biết những gì cô ta nói lúc nãy là dối trá mà?"

Thật vậy, hành vi của Kushida cho đến nay khá khó hiểu. Không thể tránh khỏi việc cô ấy luôn giữ khoảng cách với những người khác kể từ kỳ thi đặc biệt nhất thống, nhưng ngay cả vậy, thái độ bất hợp tác của cô ấy vẫn rất dễ thấy.

"Điều này cũng có khả năng. Tôi cũng không biết tại sao cô ấy không tham gia luyện tập ".

"Vậy nên..."

"Đừng lo. Cô ấy đang nghĩ về lễ hội và quán cà phê hầu gái theo cách riêng của mình. Chỉ cần tin tưởng vào Kushida-san. "

"Chà, tớ đoán cậu muốn nói chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu nếu tôi không tin vào cô ta ..."

Matsushita có vẻ không tin tưởng, nhưng gật đầu và quay đi theo Satou.

Matsushita vì là một trong những người nghĩ ra ý tưởng này nên đã nỗ lực rất nhiều. Mặc dù đúng là việc Kushida không tham gia luyện tập khá đáng lo ngại, nhưng biểu hiện của Horikita không hề có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn. Thậm chí còn lộ ra sự tự tin chính đáng.

Đó có lẽ là lý do tại sao Matsushita chịu lùi bước.

Vì cô ấy dường như không yêu cầu sự giúp đỡ, chúng ta hãy theo dõi và chờ đợi.

Phần 1:

Tại tầng 1 tòa nhà đặc biệt, quầy hàng số 02.

Khu vực này, vốn trước đó là một lớp học trống, đang được trang hoàng bởi các học sinh.

Các nam sinh đang giúp đỡ các bạn nữ một vài việc tay chân. Sự thật là nữ giới thường là những người giỏi nhất trong lĩnh vực trang trí này. Theo như Horikita chỉ đạo, có lẽ sẽ an toàn hơn khi để họ đảm nhận công việc này.

Công việc chuẩn bị cho quán cafe cũng đang được tiến hành đều đặn ở lớp học đặc biệt trên tầng hai. Không giống như quán cà phê hầu gái của chúng tôi, lớp Ryuuen đi theo chủ đề ‘Phong cách truyền thống Nhật Bản’. Thức ăn và đồ uống cũng hoàn toàn khác với chúng tôi, bao gồm cả đồ ngọt và trà Nhật.

Trong khi công tác chuẩn bị đang được tiến hành, chúng tôi đã tìm thấy một sự hiện diện độc nhất vô nhị. Có một cô gái đang ngồi một mình trên ghế đọc sách trong trang phục kimono.

"Chào cậu."

Khi cô ấy để ý đến tôi, Hiyori nhấc sách lên và vì một lý do nào đó, cô ấy giấu đi khuôn mặt chỉ trừ ánh mắt của mình.

(Tuyệt phẩm!)

"Cũng lâu rồi nhỉ. Dạo này tớ không thấy cậu đến thư viện."

"Cũng không hẳn đâu, chỉ là tớ đã thay đổi giờ giấc một chút."

Tôi nghĩ sẽ thật kỳ lạ nếu một người mọt sách chính hiệu biến mất khỏi thư viện, nhưng xem ra cô ấy chỉ thay đổi thời gian biểu của mình.

"Có vẻ cậu cũng tham gia lễ hội nhỉ."

"Tớ đứng thanh toán thôi. Tớ không giỏi giao tiếp với mọi người và bưng bê mọi thứ, tớ có thử vài vài rồi nhưng có vẻ không được ổn cho lắm."

Nói chung là Hiyori không giỏi trong khoản phục vụ. Tuy nhiên, công việc thu ngân không khó và nếu cô ấy có thể giải quyết ổn thỏa thì sẽ ổn thôi.

"Nhân tiện thì Ibuki-san cũng sẽ tham gia cùng bọn tớ đấy."

"Ibuki á? Tớ đã có một ý niệm là cô ấy sẽ không bao giờ mặc loại trang phục này."

"Tớ nghe nói cậu ấy đã đấu với Ryuuen-kun để được miễn hoàn toàn việc giúp đỡ tại lễ hội… Và cậu ấy đã thua."

Hiyori khẽ mỉm cười như thể cô ấy đang nhớ lại khoảng thời gian đó.

"Vậy Ibuki đâu rồi?"

"Hôm nay cậu ấy không tham gia. Ibuki-san nói rằng cô ấy ghét việc mặc trang phục này ngoài lễ hội"

Tôi có thể hiểu cảm giác đó, nhưng tôi hy vọng cô ấy có thể phục vụ tốt khách hàng của mình. Xem ra Ryuuen sẽ giải quyết những vấn đề như vậy một cách linh hoạt.

Tôi muốn kiếm Ryuuen, chủ nhà hàng, nhưng tôi không thấy cậu ta đâu.

Tôi tự hỏi liệu cậu ta có để lại việc chuẩn bị cho các học sinh khác không.

"Có vẻ Ryuuen-kun đã đến kiểm tra chỗ lớp A rồi."

"Lớp A?"

"Ừm, bởi vì cho tới hôm nay họ vẫn chưa tiết lộ nội dung gian hàng họ đã chuẩn bị."

Thật vậy, thông tin chi tiết về lớp Sakayanagi vẫn còn là ẩn số. Không lạ khi muốn tìm hiểu xem họ sẽ làm gì. Miễn là tất cả các lớp đều tham gia buổi chạy thử vào ngày hôm trước của Hội học sinh, chắc chắn rằng họ sẽ chuẩn bị mở một gian hàng ở đâu đó.

"Tớ cũng sẽ đi qua đó một chút."

Sau khi nói chuyện với Hiyori, tôi quyết định đi tìm lớp Sakayanagi.

"Ừm, Ayanokouji-kun ..."

"Hmm?"

"Ryuuen và mấy bạn khác đã đi lên tầng ba, vì vậy tớ nghĩ gian hàng lớp Sakayanagi-san ở đó á."

"Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu nhiều."

Cô ấy dường như muốn nói điều gì đó khác, nhưng Hiyori ngay lập tức lắc đầu từ bên này sang bên kia. 3 lớp năm hai đều tập trung tại tòa nhà đặc biệt, vậy mà lại ở 3 tầng khác nhau?

"Tuần sau tớ sẽ lại xuống thư viện đều đặn, cậu nhớ tới nhé, Ayanokouji-kun."

"Được, hẹn gặp lại."

Tôi giơ tay chào tạm biệt rồi bước lên tầng ba. Tầng 3 của tòa nhà này là nơi xa cổng trường và khó tiếp cận nhất. Ở đây có ba phòng học, nhưng cho đến hôm qua, chúng vẫn chưa có người thuê. Tuy vậy, tôi không nghĩ lớp Sakayanagi sẽ đặt toàn bộ gian hàng tại đó.

Hiện tại nơi này đã trở thành một tầng dành riêng cho lớp A năm 3, các học sinh lớp họ đi lại một cách thoải mái trên hành lang. Thoạt nhìn, thật khó để tưởng tượng loại hình gian hàng mà họ quyết định trưng bày. Chỉ có vài thùng carton nằm rải rác, không nhìn thấy thứ gì bên trong và các học sinh vẫn đang mặc đồng phục. Vì không thể nấu ăn trong nhà do các quy định về phòng cháy, nên mảng đó cũng không suy ra được gì luôn.

"Ngạc nhiên chưa?"

Hashimoto, người có vẻ để mắt đến các học sinh đang đến, tiến lại gần và gọi.

"Chuyện này là sao?"

"Những gì cậu đang thấy không đủ để hiểu à?"

Hashimoto khẽ cười, có lẽ đang cảm thấy thích thú vì tôi không nắm bắt được gì nhiều.

"Hmm, điều đó có thể hiểu được. Nhưng tôi không thể trả lời cậu một cách dễ dàng."

Tôi đoán họ có ý định hoàn thành việc chuẩn bị vào ngày hôm trước, nhưng không có ý định công khai. Như để chứng minh cho điều này, một tấm biển đã được treo trên cầu thang dẫn lên tầng ba.

Nó viết ‘Do một vài vấn đề kỹ thuật, Lớp A năm hai sẽ không tham gia chạy thử ngày hôm nay.’

"Đúng nghĩa nghĩa đen tấm biển thôi. Tôi xin lỗi vì cậu đã mất công lên tận đây, nhưng xem ra cậu sẽ rời đi thôi."

Ngay cả khi tôi có cố ở lại thì cũng không chắc có thể tìm hiểu gì thêm.

"Có vẻ như Ryuuen cũng sẽ sớm rời đi."

Ryuuen bước ra từ một lớp học ở phía sau và đi về phía chúng tôi với hai tay đút túi. Sau khi liếc nhanh tôi và Hashimoto, cậu ta đi thẳng xuống cầu thang.

"Hay là cậu cũng sẽ làm như cậu ta và xem xét kỹ hơn, ngay cả khi cậu biết việc đó là vô ích?"

"Tôi sẽ quay lại sau."

"Chúc may mắn. Nhưng cậu sẽ phải đợi cho đến khi chúng tôi mở cửa thì mới biết được đấy."

Khi tôi đang trên đường trở lại tầng hai thì nhận thấy Ryuuen đã quay người về phía tôi và dừng lại. Tôi đưa mắt và nhìn thẳng vào cậu ta. Ryuuen khẽ nhếch khóe mép trước khi mở miệng.

"Nói với Suzune rằng lớp bọn tao sẽ thắng vào ngày mai."

"Tôi cá là trang phục Nhật Bản đắt hơn đồng phục hầu gái, phải không nhỉ? Nếu cậu định thách đấu với cô ấy một trận, thì cậu nên sao chép đến cùng chứ."

"Chỉ đơn giản là sở thích của tao thôi."

Sau khi trả lời bằng những lời vô thưởng vô phạt, Ryuuen bắt đầu bỏ đi. Không để ý đến sự hiện diện của Hashimoto từ tầng trên, tôi quay trở lại quán cà phê hầu gái.

Phần 2:

Điều ngạc nhiên là nhiều nam sinh từ các lớp khác đã đổ xô đến gian hàng ngay khi mở cửa. Có vẻ như nhiều người muốn nhìn thoáng qua các cô gái trong bộ đồ cosplay hơn là ăn uống. Đó sẽ là kinh nghiệm tốt các hầu gái tập sự này, những người không quen trở thành trung tâm của sự chú ý.

Ngay cả Matsushita, người thường rất bình tĩnh, cũng cử động có phần cứng nhắc và trông có vẻ lo lắng, còn Satou và Mii-chan thì chậm chạp hơn nhiều so với lúc luyện tập.

Ngay sau đó, tiếng nước dội xuống nền nhà lan ra khắp lớp học. Nguyên nhân là do Mii-chan làm trượt cốc nước trên khay. Mọi người sững sờ không biết làm gì. Trước tình huống, Matsushita là người đầu tiên tiến tới.

"Thật sự xin lỗi."

Sau khi nhẹ nhàng vỗ vai Mii-chan với giọng điệu bình tĩnh, Matsushita hướng dẫn cô ấy cách chạy bàn. Sau đó cô ấy mang giẻ lau sàn ra.

"Làm tốt lắm, Matsushita-san, tôi không thể tin rằng đây là lần đầu tiên cậu làm hầu gái đấy."

"Cậu quá khen rồi."

Horikita đứng nhìn và cũng rất ấn tượng trước màn thể hiện xuất sắc của Matsushita.

"Ngày mai cậu cũng tham gia với tư cách là một hầu gái nhỉ?"

"Về cơ bản thì tôi đóng vai trò quản lý. Nhưng tôi cũng sẽ phục vụ khách hàng tùy theo tình hình… Thành thật mà nói thì tôi không chắc lắm."

Không giống như mọi khi, Horikita trả lời có phần rụt rè.

"Hmm, muốn phục vụ khách hàng thì phải tỏ ra niềm nở một chút chứ. Cố gắng cười xem nào."

Tôi chắc rằng Horikita đang khá yên tâm về chất lượng dịch vụ, nhưng việc nở một nụ cười vẫn là một thách thức với cô ấy.

"Trông cậu có vẻ đủng đỉnh quá nhỉ, Ayanokouji-kun."

"Hầu hết công việc ở đây sẽ được hoàn thành trong hôm nay rồi."

Kiểu như 90% chuẩn bị và 10% thực chiến, và tất cả những gì chúng tôi phải làm chỉ là tập trung hoàn thành công việc ngày mai thôi.

"Có lẽ tôi cũng nên phân công cậu làm thu ngân nhỉ."

"Đừng tự ý lạm quyền như vậy chứ."

Horikita muốn đùa một chút nhưng rồi cô ấy cũng nhận ra là bản thân đã nói mấy điều kỳ cục.

"Hiện tại, có vẻ Matsushita-san sẽ ổn thôi, tôi sẽ rời đi một chút."

"Cậu định đi quan sát à?"

"Tôi muốn tận mắt chứng kiến sẽ có những loại gian hàng nào."

Khoảng một giờ sau, Horikita quay lại quán cà phê hầu gái.

"Tôi về rồi đây, mọi thứ sao rồi?"

"Có một vài sai sót nhỏ, nhưng bây giờ mọi người đã ổn định và làm quen với mọi thứ rồi."

"Mọi người làm tốt lắm."

Nếu không có buổi chạy thử này, chúng tôi có thể đã gặp tai nạn nếu bước vào làm thật ngay. Tôi biết rằng việc luyện tập mà không có người tham dự hoàn toàn khác với việc thật sự phục vụ khách hàng. Matsushita, người đã làm việc hết công suất kể từ khi mở cửa đã đến gặp tôi.

"Làm tốt lắm, Matsushita-san. Tôi thật sự rất ngạc nhiên về khả năng của cậu."

"Không đâu, mọi người đều cố gắng mà. Chúng ta có thể yên tâm bắt đầu mở cửa vào ngày mai."

Matsushita nói vậy, mặc dù biểu cảm của cô ấy hơi cứng nhắc.

"Có chuyện gì sao?"

"Tớ nghĩ có thể sẽ xảy ra nhiều vụ phá hoại, vậy nên có hơi lo lắng."

"Phá hoại?"

"Khi cả lớp của Ryuuen-kun đến quán cà phê hầu gái, mình sợ Ishizaki-kun và những người khác sẽ nói rằng có vật thể lạ trong cốc hay thứ gì đó ..."

Horikita và tôi liếc nhìn nhau một lúc, rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý trở lại Matsushita.

"Đừng lo lắng về chuyện đó. Việc can thiệp vào giai đoạn thử nghiệm này không mang lại lợi ích gì. Bên cạnh đó, lần này không chỉ có học sinh trong trường tham gia nên không có gì phải lo lắng quá đâu."

"Ryuuen không thể sử dụng chiến thuật thông thường của mình trước sự chứng kiến của quá nhiều con mắt tại lễ hội."

Tôi tiếp lời Horikita. Nụ cười trở lại trên khuôn mặt của Matsushita khi cả hai chúng tôi đồng thời động viên rằng không có gì cần lo lắng cả.

"Dù sao thì nghe hai cậu nói thế tớ cũng thấy nhẹ nhõm phần nào."

Cô ấy vỗ ngực như trút được toàn bộ gánh nặng.

"Cậu cũng nên nghỉ ngơi đi."

"Tớ cũng tính làm như vậy."

Matsushita bắt đầu hơi loạng choạng rời khỏi lớp.

"Cậu không để ý sao?"

"Huh?"

"Không, không có gì đâu."

Có lẽ chỉ là vài bước chân nhỏ nên Horikita, người ở gần đó, dường như không nhận thấy bất cứ điều gì đặc biệt. Tôi cũng hy vọng mình chỉ đang tưởng tượng.

"Thế tình hình sao rồi? Các lớp khác định làm gì?"

"Tôi không biết liệu sẽ có một lễ hội khác vào năm sau hay không, nhưng bản thân tôi đã học được rất nhiều điều."

Horikita xem xét căn phòng đã hoàn thiện trước khi rời đi.

"Nó trông ổn đấy. Trong một giờ nữa, mọi người sẽ bắt đầu thu dọn, tớ muốn đi hết một lượt xem thế nào."

"Trông cậy vào cậu."

Được sự cho phép, tôi quyết định đi trinh sát toàn trường. Kei lập tức từ đâu xuất hiện ôm lấy tôi như thể cô ấy chỉ chờ khoảnh khắc này.

"Nè nè, chúng mình cùng nhau oanh tạc lễ hội văn hoá này đi."

"Tớ không nghĩ là cậu có thể đi theo mà không bị thu hút bởi các gian hàng đâu."

"Không có chuyện đó đâu."

"Cậu đi theo cũng không sao nhưng nhớ rằng chúng ta đang đi trinh sát đó."

"Ưm, ưm~"

Trong khi Horikita lần nào cũng đáp lại một cách nghiêm túc thì Kei có vẻ thoải mái từ đầu đến cuối. Hmm, không phải ngày nào tôi cũng có cơ hội như thế này. Trên thực tế, ngay cả khi nhìn vào quán cà phê hầu gái, có vẻ như hầu hết những người khác đều đang thưởng thức lễ hội văn hóa một cách bình thường.

Phần 3:

Các học sinh năm nhất và năm ba đã chuẩn bị khá nhiều loại gian hàng khác nhau. Một số lớp còn sử dụng các thiết bị điện tử để tính điểm, chẳng hạn như ném phi tiêu, tung vòng hoặc thả bóng để giành giải thưởng ở nhiều mức điểm. Bộ sưu tập các giải thưởng khiến khung cảnh giống như một lễ hội bình thường.

"Oh, là Yukimura-kun và những người khác kìa!"

Kei chỉ về phía Keisei, Sotomura, và vài người khác đang bận rộn chuẩn bị cho lễ hội. Có lẽ vì họ đã từng nướng đồ ăn trong ký túc xá nên trông họ có vẻ khá kinh nghiệm. Tốt nhất là lúc này không nên làm phiền họ.

"Hay là chúng ta thử chơi thử trò tung vòng đi? Tớ muốn thử! Con thú bông này đáng yêu quá. Tớ cũng muốn một con."

Kei hét lên và chỉ tay từ phía một học sinh đang chơi thử trò đó. Giải thưởng một con gấu đầy màu sắc khá dễ thương.

Tuy nhiên, thật không may thì đây chỉ là trải nghiệm chơi thử. Ngay cả khi tung vòng thành công thì cũng không nhận được bất kỳ giải thưởng nào. Mặc dù Hội học sinh đã chi ngân sách cho việc tổng duyệt lần này, nhưng số lượng giải thưởng là có hạn.

Nếu hôm nay học sinh mang giải thưởng về nhà, sẽ rất khó để bổ sung cho ngày mai.

Mặt khác, trò chơi bắn súng mà lớp B năm nhất tổ chức có vẻ có phần thưởng là đồ ngọt, và họ sẽ tặng bánh nếu khách bắn thành công. Giải thưởng khá là bèo, thấp nhất là 10 điểm, và thậm chí giải thưởng giá trị nhất chỉ khoảng 200 điểm. Tôi đoán ngày mai có thể sẽ có nhiều phần thưởng hơn là mấy món bánh này nhưng sau cùng thì mô hình này hoạt động rất tốt.

"Cậu thử trò này đi, Kiyotaka!"

Kei thúc giục và đẩy nhẹ tôi đến trước một cái bàn, nơi đặt 5 khẩu súng thẳng hàng.

Tôi cũng khá hứng thú với trò bắn súng này vậy nên thử chút cũng không sao.

Có 5 viên đạn mỗi lần chơi. Súng được dùng ở đây là loại súng cót với đạn là nút chai. Mỗi khẩu súng xếp trên bàn có vẻ được làm nặng nề hơn tôi tưởng. Tuy nhiên, những viên đạn đã bị bóp méo hình dạng khiến người ta nghi ngờ liệu chúng có thể bay ổn định. Tôi chưa bao giờ được cầm súng kể từ khi sinh ra. Tôi có một hình ảnh mơ hồ về nó từ các bộ phim điện ảnh và phim truyền hình, nhưng tôi không chắc liệu nó có thực sự đúng với thực tế hay không.

Tôi thậm chí không thể biết cách sử dụng vì không có học sinh nào khác tham gia cả. Vì vậy việc duy nhất tôi có thể làm là tưởng tượng, tôi chộp lấy khẩu súng ở giữa bàn và giơ nó lên.

"Nhắm vào món đắt nhất ấy nhé."

{width=”6.267716535433071in” height=”4.583333333333333in”}

Để có thể lấy phần thưởng thì tôi cần phải bắn rơi một quả nặng. Tôi tự hỏi nó thực sự mạnh đến mức nào. Phải thử mới được.

Phát súng đầu tiên được bắn trong khi nhận được sự cổ vũ nhiệt tình từ Kei. Với một âm thanh "bốp" nhẹ, viên đạn nút chai được bắn ra và đến gần mục tiêu mà tôi chọn.

Tuy nhiên, viên đạn bay qua mé trái giải thưởng vài cm trong tích tắc. Tôi đã tính toán rất kỹ để có thể chắc chắn đạn sẽ đi trúng vào mục tiêu nhưng khi vào thực tế thì mọi thứ lại khác hẳn. Sau đó, tôi dịch chuyển họng súng sang phải vài cm và bắn phát thứ hai. Tôi nghĩ rằng tôi đã điều chỉnh quỹ đạo một cách hoàn hảo, nhưng lần này nó đi theo đường chéo sang phải và trượt.

"Khó thật đấy..."

Khi tôi đang nạp viên đạn thứ ba, các học sinh khác bắt đầu tham gia. Tôi quyết định theo dõi các học sinh khác và cố gắng điều chỉnh quỹ đạo hơn nữa. Tuy nhiên bọn họ cũng gặp khó khăn trong việc bắn súng không hơn gì tôi.

Một trong số các học sinh đã bắn một viên đạn trúng quả nặng từ lần bắn đầu tiên. Nó không rơi xuống nhưng chí ít viên đạn đã khiến nó lung lay.

Tiếp tục quan sát xem có mánh lới gì không, tôi phát hiện ra rằng đó không phải do kỹ năng của mình mà do mỗi khẩu súng lại có sức bắn khác nhau. Sự khác biệt từng milimet trong quy trình sản xuất và chất lượng của bản thân nút đạn. Nhiều thứ khác nhau kết hợp để tạo ra một quỹ đạo bất ngờ với mỗi lần bắn. Điều này thật sự tạo nên một trò chơi thú vị nhưng tôi cũng hiểu rằng nó không dễ dàng.

Kết quả là cuối cùng tôi cũng có thể tính được quỹ đạo để có thể bắn trúng mục tiêu nhưng viên đạn vẫn không đủ lực và đành kết thúc trong thất bại. Tuy nhiên tôi cũng đã dần quen với khẩu súng.

Bây giờ, nếu tôi có thể dự đoán quỹ đạo của viên đạn khi bắn dựa trên hình dạng của nút chai sau nhiều lần thử …Nhưng khi muốn thử lại thì mới nhận ra mỗi người chỉ được chơi một lần nên đành thôi.

"Bất ngờ thật đó, không ngờ tên Ayanokouji xấu xa lại đéo biết bắn súng."

Ngay khi tôi bỏ súng xuống, Housen từ sau quầy hàng bước ra, trên mặt cười một điệu cười khinh bỉ. Các gian hàng lớp D năm nhất của Housen đều chuyên về game.

"Cũng ngạc nhiên đấy, tôi không ngờ lại gặp cậu ở đây."

Mấy trò như bắn đạn hơi và ném vòng lấy thưởng là một ý tưởng thú vị để khơi dậy bản tính trẻ con bên trong những người lớn.

"Nói cho mày biết, hồi con bé tao đã đánh đông dẹp bắc, làm không biết nhiêu quầy hàng phải khóc thét vì bị tao vét sạch thưởng đấy."

Kiểu tuổi thơ gì vậy...

"Tao còn định làm sòng đánh phỏm cho nó sôi nổi, nhưng trường đéo cho chơi đỏ đen nên đành thôi. Nhưng mà nghĩ lại thì cái trò bắn súng này cũng chả khác đéo gì đỏ đen cả. Cái trò này được thiết kế để nhà cái luôn thắng, và cái lễ hội văn hóa mới tổ chức lần đầu nên mấy thằng cu không biết là nó bị lừa đâu."

Housen lấy chiếc bật lửa của mình ra và đặt nó trên giá, sau đó đi đến chiếc bàn và nhặt khẩu súng thứ hai từ phía ngoài cùng bên trái. Viên đạn bắn ra từ khẩu súng lúc cậu ta bóp cò bay thẳng hơn tôi tưởng và trúng vào cái bật lửa. Nó rung chuyển, nhưng không có dấu hiệu đổ xuống.

"Mày có bắn giỏi đằng trời thì cũng đéo lấy được giải thưởng đâu."

"Nhưng như vậy chẳng phải sẽ khiến khách hàng chán nản mà rời đi sao?"

"Rời cái đầu buồi, chỉ cần giải thưởng đủ sức thu hút thì bọn nó sẵn lòng khô máu ấy chứ."

Vậy ra Housen đã có kế hoạch. Nếu như không có giải thưởng hấp dẫn người ta sẽ bỏ đi ngay. Phần thưởng được chuẩn bị nhiều đến mức đầy cả giỏ. Họ đã chuẩn bị một số lượng lớn ảnh học sinh, cả nam và nữ, sử dụng máy in và ép chúng thành nhiều mẫu khác nhau để làm giải thưởng.

"Đó cũng là một cách hay để đám người lớn lấy về làm chứng cho việc mình đã từng tham gia lễ hội văn hoá ỏ cái trường này."

Thực tế là nhiều người có liên quan đến chính trị gia sẽ tham dự, có nghĩa là một số người sẽ thông báo việc họ tham gia lễ hội như một loại hoạt động từ thiện hoặc cộng đồng.

Thông báo rằng các học sinh đã được tặng các bức tranh về lễ hội cũng sẽ giúp tạo ra một ấn tượng tích cực. Sau khi rời khỏi chỗ Housen, người đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện một cách đáng ngạc nhiên, tôi quay lại với Kei, người đang đợi tôi.

"Xin lỗi, tớ không thể thắng được."

Kei vui vẻ cười toe toét và lấy cùi chỏ chọc vào vùng bụng tôi.

"Trông cậu có vẻ hạnh phúc dù không nhận được giải thưởng nhỉ."

"Đúng là không thu được gì thì cũng tiếc nhưng mà nhờ vậy mà tớ có thể thấy được mặt dễ thương của Kiyotaka."

"Ý cậu là sao, dễ thương á?"

Tôi không thể làm được gì hơn vào lúc đó.

"Tớ thật sự rất vui vì cậu không thể nào bắn trúng ngay từ phát đầu tiên giống như trong mấy bộ phim. Thêm được một lần tớ nhận ra Kiyotaka cũng không thể làm mọi thứ."

Cũng đúng. Cách tôi tiếp cận mọi vấn đề đều là dựa trên kinh nghiệm. Trừ khi tôi có một số kinh nghiệm trong quá khứ của mình để áp dụng, không thì không có cách nào tôi sẽ làm tốt ngay từ đầu.

"Dễ thương à? Tớ cứ tưởng cậu thích bạn trai mình phải lạnh lùng với ngầu chứ."

"mặt đó tớ đã được thấy nhiều rồi."

Cô ấy không trách tôi, nhưng đúng hơn, cảm xúc của Kei dường như rất vui khi tôi không đoạt giải. Khi tôi đi dạo xung quanh để tìm kiếm những món quà thú vị khác, tôi bắt gặp Ishizaki.

"Yo, Ayanokouji!"

"Có gì đó bất thường đang diễn ra nhỉ."

"Ờ ừm, cũng không hẳn là sai. Dù sao thì đây cũng là ý tưởng của tao và Albert".

"Wow, tại sao Ryuuen lại có thể dễ dàng cho một tên vô dụng như cậu thoải mái làm gian hàng riêng vậy nhỉ? Cậu còn không thể chuẩn bị được một bữa tiệc sinh nhật đàng hoàng nữa."

Kei nhìn Ishizaki một cách nghi ngờ.

"Tui cũng muốn làm lắm chứ! Tôi đã nói yêu cầu của cậu cho anh ấy nhưng tất cả đều bị từ chối sạch..."

Cậu ta ôm bụng như thể đang nhớ lại khoảnh khắc đó. Thật tình cờ vào ngày 20/10, ngày sinh nhật của tôi và Ryuuen. Ishizaki đã lên kế hoạch cho một bữa tiệc sinh nhật cho cả hai chúng tôi. Tuy nhiên, để điều đó xảy ra, cậu ta cần thuyết phục Kei, và điều kiện của cô ấy là Ryuuen phải trực tiếp cúi đầu xin lỗi vì những gì cậu ta đã làm trên sân thượng..

Đương nhiên, Ryuuen không thể chấp nhận điều kiện này của Kei.

"Nhưng năm tới tôi nhất định sẽ làm được! Mọi người hãy cố gắng đợi nhé!"

"Không ai rảnh để đợi cậu đâu. Mà gian hàng của mấy người là gì vậy?"

"Ồ cậu thật sự quan tâm à? Được, sao hai người không tự mình khám phá đi."

Tất cả những gì có ở đây là một cái bàn và bìa cứng. Đũa và cốc dùng một lần trên bàn tạo ấn tượng về bữa ăn, nhưng thực tế có phải vậy?

"Cái gì đây?"

"Cứ xem rồi biết ngay."

Ishizaki sau đó ra hiệu Albert lấy các dụng cụ từ một hộp các tông.

Chúng là một túi protein và một túi axit citric. Cả hai đều quen thuộc với những người sử dụng chúng trong quá trình rèn luyện cơ bắp và các hoạt động khác.

"Đây là loại protein có hương vị sô cô la. Làm ngụm đi."

Hai chiếc cốc giấy nhỏ được đổ đầy bằng protein có vị socola của Ishizaki.

"Nhìn là không muốn thử rồi."

Kei từ chối uống ngay sau khi nó được phục vụ.

"Ấy, đừng như vậy chứ. Chỉ là protein thôi mà."

"Tôi chưa bao giờ uống protein và không muốn uống một chút nào. Tôi không muốn mình có cơ bắp đâu."

"You can't build muscle just by drinking protein shakes."

Albert bước tới và lẩm bẩm tiếng Anh.

"Huh? Gì vậy?"

"Không có gì phải lo hết. Cậu ta bảo là làm vài ly cũng không lên cơ được đâu. Dù sao cũng đã đến đây rồi, thử một lần cũng đâu có sao?"

Thành thật mà nói, tôi hơi tò mò muốn biết Ishizaki sẽ làm gì.

Tôi chủ động cầm cốc giấy lên và uống protein. Nó có thể được làm bởi một nhà sản xuất khác với loại mà tôi từng uống, nhưng nó có vị hơi giống ngày xưa.

"Nể lắm mới uống đấy nhé ... Eo."

Mặt khác, Kei, người lần đầu tiên uống protein, cau mày như thể nó không ngon.

"Thế nào hả? Đâu có khó uống, đúng hông?"

"Không phải là không uống được, nhưng tôi thực sự không muốn uống nó ".

"Chắc cần phải dùng đến chất tẩy rửa vòm họng."

Nước được đưa cho tôi, có lẽ để súc miệng. Khi tôi uống xong, Ishizaki đã sẵn sàng lên món tiếp theo.

"Món mới lên đây."

Sau đó, cậu chuẩn bị đồ uống có chứa axit citric, lần này là trong một cốc giấy khác.

"Chà, đó là axit xitric nhỉ."

"Có lẽ cái này sẽ hợp hơn."

Chúng tôi lẩm bẩm về ấn tượng của mình về thức uống axit citric với nhau.

"Sao hả, cũng không tệ như tưởng tượng đúng chứ?"

"Giờ tôi có thù với protein rồi."

"Lần đầu chơi đồ ai chả thế, Karuizawa. Mày thấy sao, Ayanokouji?"

"Ừm, cũng không tệ lắm."

Nghe đến đây, Ishizaki cười vui vẻ.

"Nhân tiện. Nếu thêm axit citric vào loại protein có vị socola này sẽ có được một hương vị rất lạ."

Cậu ta trộn chúng lại rồi đưa nó gần miệng tôi. Cứ như là một mũi tên bắn trúng hai con chim vậy, thứ uống này vừa có protein và axit nitric.

"Hai người hãy uống cùng lúc đi."

"Tớ thấy hơi sợ."

"Được rồi, cùng uống nào."

Chúng tôi nghiêng cốc giấy và bắt đầu uống. Nhưng ngay lúc tôi đưa nó vào miệng, tôi bất giác cứng người vì hương vị lan tỏa từ bề mặt lưỡi của mình.

"Ah mou!"

Kei hét lên bên cạnh tôi và nhổ nó ra ngay tại chỗ. Sau đó, cô ấy đã làm một cử giống như sắp nôn đến nơi.

"Thứ này cứ như bãi nôn ấy! Eeeeee!"

Tôi cũng nhớ hương vị đó. Khi tôi được dạy võ, tôi từng bị dính một cú đấm mạnh vào bụng, và axit trong dạ dày trào lên từ cơ thể cùng với thức ăn tôi đang tiêu hóa. Mùi vị lan tỏa trong miệng tôi, nó gần giống như vậy.

"Hahaha! Buồn cười thật đó!"

"Buồn cười cái gì chứ! Nước đâu!"

Đẩy Ishizaki đang cười như được mùa, Kei bực tức chạy đi uống hết chai nước lớn.

"Phải nói thế nào nhỉ? Đây thật sự là một loại thức uống khá là ma mị."

"Ngay cả Ayanokouji cũng nghĩ như vậy à."

Nó không những không ngon mà còn chẳng thế nào tiêu hoá được

"Tôi định sẽ tạo bất ngờ cho khách vào ngày mai. Với 500 điểm một cốc, tôi sẽ mang đến cho họ một trải nghiệm kỳ diệu."

"Tôi bất ngờ vì Ryuuen để hai người làm trò này đó."

Và cũng bất ngờ hơn với cái giá này.

"Thì anh ấy bảo bọn tao cứ làm những gì tùy thích, miễn là tự dùng điểm để làm. Bọn tôi sẽ triển khai cái này vào ngày mai"

Ra vậy. Vì vậy, Ishizaki sẽ thuê thêm không gian cho mình. Sau đó, chi phí sẽ là tối thiểu, và không có gì lạ khi ít nhất khoảng 10 khách sẽ tò mò về trải nghiệm này.

"Ugh, ngày hẹn hò vui vẻ của mình sao lại tồi tệ thế này..."

Sau đó, Kei cứ nhìn Ishizaki một cách bực bội dù đã rời khỏi chỗ đó. Mối quan hệ của họ, có vẻ đã được cải thiện một chút và sẽ sớm trở lại bình thường.

Sau khi kết thúc cuộc hẹn hò đội lốt trinh sát, tôi cùng Kei trở lại quán cà phê hầu gái. Lớp học đã chật kín học sinh, họ có vẻ thích nói chuyện với những cô hầu gái. Khi có người thỉnh thoảng có những hành động không đứng đắn, Sudou sẽ ngay lập tức can thiệp yêu cầu họ giữ tự trọng nếu không sẽ phải rời khỏi phòng. Làm vệ sĩ này đúng là rất hợp với cậu ta.

Buổi chạy thử lễ hội kéo dài hai giờ sẽ sớm kết thúc. Tôi đã thảo luận với Horikita về việc liệu chúng tôi có cần thực hiện bất kỳ thay đổi nào đối với nhân sự cuối cùng cho ngày mai hay không.

Khi tôi, Sudou và những nam sinh khác bắt đầu dọn dẹp, Onodera xuất hiện.

"Bên bọn tớ cũng xong rồi. Giá mà tớ có thể nhìn thấy mọi người mặc đồ hầu gái."

Onodera, người đã được gửi đến các quầy hàng ngoài trời vừa quay trở lại đã thể hiện sự thất vọng.

"Cậu thật sự muốn thấy sao?"

"Tớ cũng thích mấy thứ dễ thương mà. Với lại chân tớ không hợp mặc đồ hầu gái cho lắm."

"Nếu không thử thì làm sao có thể biết được chứ."

"Với số lượng quần áo hạn chế mà chúng ta có, việc tìm được một bộ quần áo phù hợp là rất khó."

Onodera sau đó đáp lại với một nụ cười gượng gạo, nói rằng điều đó là không thể đối với cô ấy. Vì dấn thân vào môn bơi lội, Onodera có một thân hình được rèn luyện kỹ lưỡng, bao gồm vai rộng và đôi chân phát triển hơn hầu hết các cô gái. Nếu chúng tôi cung cấp cho cô ấy một bộ đồng phục hầu gái vừa vặn thì chỉ có là hàng hàng đặt làm riêng. Sudou cúi xuống và di chuyển ánh mắt của mình đến gần đùi của Onodera.

"Này, Sudou-kun!"

"Đúng là chân của vận động viên được đào tạo bài bản có khác, dù sao thì nó không thể nào thon gọn như những đôi chân chuẩn của hầu gái được."

Cậu ấy đặt ngón tay lên cằm và nói hết những gì mình nghĩ.

"Xấu hổ chết đi được!"

Onodera đỏ mặt và chạy ra khỏi lớp như một con thỏ.

"Cô ấy bị sao vậy?"

Khi quan sát hai người họ tương tác, tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng ở Onodera. Hai người họ không chỉ giống nhau mà còn rất thân thiết. Tuy nhiên, Sudou dường như không nhận thấy điều này, có lẽ bởi vì cậu ta chưa từng hiện bất kỳ tình cảm nào với Onodera trước đây.

Sẽ thật tuyệt nếu cả hai mũi tên hướng vào nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng không thể lướt qua nhau. Tôi chưa hiểu nhiều về tình yêu, nhưng tôi biết rằng quy tắc cơ bản trong tình huống như này là để mắt đến những người có liên quan. Tuy vậy, đó là lý do tại sao tôi tò mò và thôi thúc muốn xem kết quả nó. Nếu tôi đi ngược lại ‘các quy tắc’, liệu họ có còn trở thành một cặp nữa không?

"Có vẻ cậu vẫn không hiểu nhỉ? Tại sao Onodera lại cư xử như vậy? Cảm xúc mà cô ấy dành cho cậu bây giờ giống hệt với cảm xúc của cậu với Horikita đó."

"Cái gì?"

Tôi nói hơi vòng vo nên Sudou không hiểu ngay lập tức. Tuy nhiên, Sudo không ngáo ngơ đến mức không thể hiểu tôi đang nói gì.

"Huh? Onodera… với tao hả?"

"Ừ."

"Không, không. Làm gì có chứ."

Cậu ta dường như đã suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc, nhưng lại phủ nhận ngay.

Nghĩ lại thì cũng là một phản ứng tự nhiên.

"Onodera có thể lúc đầu không quan tâm đến cậu, nhưng thời gian qua cậu đã có một sự phát triển đáng kinh ngạc. Sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy có hảo cảm với cậu với tư cách một người bạn khác giới đúng chứ?"

Từng chút một, khuôn mặt Sudou trở nên dữ tợn khi bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

"Cái quái gì ... tại sao lại là tao?"

"Tất nhiên, không có gì đảm bảo chắc chắn cả. Nếu muốn biết sự thật, điều quan trọng là phải quan sát Onodera cẩn thận và cố gắng hiểu cô ấy."

"Nhưng mà… Này!"

Không cần phải nói quá nhiều trong trường hợp này. Lúc này, cảm xúc của Sudou đang hướng về Horikita rất nhiều. Đó là lý do tại sao tôi muốn cậu ta cho tôi thấy bản thân mình sẽ thay đổi như thế nào khi nghe nhận xét không cần thiết này của tôi. Liệu cậu ta sẽ tiếp tục hướng tình cảm của mình cho Horikita hay nghiêng về phía Onodera? Hay cậu ta sẽ lưỡng lự không biết phải làm gì?

"Chết tiệt. Đau đầu quá, tao cần phải đi đâu đó tịnh tâm suy nghĩ."

Cậu sẽ phải suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra câu trả lời đó.

"Kiyotaka-kun, mọi thứ … ổn chứ?"

Yousuke đang đứng cạnh dường như đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi.

"Bản thân tớ không nghĩ rằng chúng ta nên can thiệp."

"Thật sao? Ừm, có vẻ tớ đã hơi bất cẩn rồi. Có lẽ chúng ta vẫn nên quan sát thêm chút nữa."

Tôi xin lỗi Yousuke với vẻ mặt trống rỗng. Một lúc sau, buổi tổng duyệt kết thúc.

"Tất cả làm tốt lắm. Hôm nay thế này là đủ rồi. Nếu có bất việc gì cần thiết cho ngày mai, tôi sẽ nhanh chóng báo cho mọi người trước 9 giờ tối."

Sau khi thu dọn xong, mọi công việc chuẩn bị cho ngày mai đã hoàn tất.

Các học sinh đã trên đường về nhà, chỉ còn lại hai người trong lớp, tôi và Horikita.

"Tớ đã suy nghĩ về chuyện đó rất nhiều, nhưng cảm giác cậu không phù hợp để làm hầu gái."

"Tôi không muốn làm, nhưng sẽ rất tuyệt nếu có nhiều người hơn phải không? Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút nếu bạn gái của cậu hợp tác."

"Xin lỗi, nhưng cái này không phải thứ tớ có thể quyết định. Điều này tùy thuộc vào mong muốn của Kei. "

Có vẻ như Satou và những người khác, bao gồm cả tôi đã tiếp cận Kei, nhưng cô ấy từ chối mặc đồng phục của hầu gái.

Tôi không biết lý do là gì, nhưng tôi đoán đó là vì cô ấy không muốn là vì cách mặc quá rắc rối hoặc do không phù hợp với việc phục vụ khách hàng. Không phải ai cũng hiểu về thân thế và quá khứ của Kei.

"Tôi chỉ đùa thôi. Nó không phải là thứ có thể buộc bất cứ ai mặc được. Nếu ai đó không muốn mặc thì nó cũng sẽ không khiến họ lọt vào mắt xanh của những vị khách ngày mai."

"Đây, cậu nhìn qua cái này đi. Tớ đã thực hiện một số điều chỉnh dựa trên buổi tổng duyệt hôm nay rồi."

Tôi đưa cuốn sổ cho Horikita để kiểm tra lần cuối.

"Cảm ơn cậu, có vẻ mọi thứ đang tiến triển rất tốt."

Horikita nhìn lên từ sổ ghi chép của mình, ‘Tất cả những người tham gia lễ hội phải nghỉ giải lao một giờ trước khi kết thúc lễ hội, sau khi đã thông báo cho giáo viên chủ nhiệm của lớp.’

Trong thời gian nghỉ này, họ không được hỗ trợ bất kỳ quầy hàng nào và phải điều phối nhân viên của họ, dù họ có bận hay không.

Phần 4:

Ở giữa con đường dẫn đến trung tâm mua sắm Keyaki, một người nam sinh và một nữ sinh đang đối mặt với nhau. Các công việc chuẩn bị sơ bộ cho lễ hội đã bắt đầu và không có học sinh nào quanh đó.

"Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể nói chuyện với nhau, Yagami-kun."

"Em không nghĩ là sẽ bị chị làm phiền khi đang chuẩn bị cho lễ hội đó."

"Nếu không như vậy thì làm sao bắt được em chứ. Cứ như gần đây em đang cố lảng tránh chị vậy."

Ngay cả sau khi bị bắt gặp, Yagami đã buộc Kushida phải di chuyển đến địa điểm này, từ chối thảo luận về tình hình tại chỗ.

"Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi. Hình như chị có đến phòng em và lần, rất tiếc lúc đó em đi vắng nên không thể tiếp chị được."

Cả hai tiếp tục cuộc đối thoại của họ mà không đánh mất nụ cười. Nếu ai đó chứng kiến hai người họ thì chỉ nghĩ đây đơn giản là một cuộc nói chuyện vui vẻ bình thường.

"Vắng? Hay là cậu cố tình làm vậy để không muốn thấy mặt tôi?"

"Ấy, sao chị lại thế? Sao em phải làm chuyện đó chứ? Có sự hiểu lầm nào đó ở đây thì phải."

"Chả có hiểu lầm gì hết."

Bực tức vì Yagami cứ chống chế liên tục, Kushida hùng hổ lao đến.

"Cũng khá lắm. Cậu lợi dụng tôi cho đã rồi thấy không giá trị nữa là vứt vào thùng rác, đúng không?"

Trong kỳ thi đặc biệt nhất thông, Yagami yêu cầu Kushida trục xuất Horikita và Ayanokouji. Nhưng sau khi Kushida thất bại thì liên lạc cũng bị cắt luôn, vậy nên cũng không có gì lạ khi Kushida có phản ứng dữ dội như thế.

"Chị có nhớ là em đã đã liên lạc với chị trong đêm sau kỳ thi thi đặc biệt không?"

"Tất nhiên, sao mà quên được."

Vào đêm kỳ thi kết thúc, Yagami gọi điện và biết được từ miệng của Kushida rằng Horikita và Ayanokouji vẫn chưa bị đuổi. Ngay sau đó, điện thoại bị ngắt kết nối, và Kushida không thể nói chuyện với Yagami kể từ đó.

"Nói thật với chị thì em sợ rằng Kushida-senpai sẽ ghét em vì chuyện đó. Em thật sự không còn mặt mũi nào mà đối mặt với chị nữa, chính vì thế mà em luôn có tranh mặt chị."

"Câm mồm đi. Cậu nghĩ giờ này tôi vẫn ngu để bị lừa nữa à. Thôi giả làm thằng đàn em thân thiện nữa đi, cậu làm tôi sắp nôn đến nơi rồi. Để tôi thấy con người thật của cậu xem nào."

"Xin lỗi nhưng chị có thể kể cho em chuyện xảy ra hôm đó được không?"

Kushida cũng bắt đầu hiểu ra. Cô ấy nhận ra rằng thằng nhóc năm nhất trước mặt đang có ý trêu đùa mình. Cậu ta chắc chắn đã biết hết mọi thứ đã xảy ra trong kỳ thi và chỉ đơn giản là muốn khơi lại những ký ức tồi tệ đó.

"Đây đéo muốn kể."

"Tại sao lại không chứ? Ít nhất thì Kushida-senpai đã hành động để đuổi học một trong hai học sinh đó. Nhưng kết quả là Sakura-senpai đã bị đuổi học thay vì Kushida-senpai. Em vẫn muốn biết tiết hơn nữa."

"Tôi chẳng có làm quái gì đặc biệt cả. Sakura đơn giản bị sút khỏi trường vì OAA của cô ta thấp nhất lớp, hết."

Chi tiết về lớp trong kỳ thi đặc biệt nhất thống không được tiết lộ cho người ngoài. Vì vậy, Yagami muốn biết nhiều hơn. Dù Kushida cố gắng đẩy câu chuyện về phía Sakura Airi chỉ được chọn do thiếu năng lực. Nhưng Yagami vẫn mỉm cười và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kushida.

"Nói dối là không tốt đâu."

"Nói dối?"

"Kể từ sau kỳ thi đặc biệt, thói quen cư xử của Kushida-senpai đã thay đổi đáng kể. Em đã điều tra và biết chị đã tách biệt mình với các bạn cùng lớp, nhưng lại cố ra vẻ hòa đồng với các học sinh ở các lớp khác như thường lệ. Nói cách khác, kỳ thi đặc biệt nhất trí đó đã bóc trần một phần nào đó bộ mặt xấu xa của chị rồi nhỉ."

Bên ngoài, Kushida đã mỉm cười với các bạn cùng lớp. Nhưng có thể dễ dàng cảm thấy giữa họ đang có khoảng cách lớn. Cô ấy với những người bạn thường đi chơi vài lần một tuần, nhưng bây giờ tần suất đã gần như giảm xuống con số 0.

"Tôi không biết cậu đang nói gì nhưng mối quan hệ bạn bè của tôi vẫn bình thường."

Kushida ám chỉ rằng Yagami đã tình cờ bỏ lỡ những lần cô ấy đi chơi với bạn cùng lớp. Kushida cố gắng hướng câu chuyện cách đó, nhưng Yagami vẫn mỉm cười.

"Chị có dấu đến mấy cũng vô dụng thôi. Kushida-senpai sẽ không dễ gì cho người khác hiểu rõ về quá khứ của mình đâu. À, tí nữa thì quên mất, ó vẻ Ayanokouji-senpai đã vạch hết cái xấu của chị ra cho mọi người chiêm ngưỡng nhỉ."

Yagami nói một cách hùng hồn, như thể cậu ấy đã chính mắt chứng kiến Kushida và những người khác đấu đá lẫn nhau ngay trong kỳ thi. Chưa kể việc cậu ta đề cập đến Ayanokouji thay vì tên của Horikita rõ ràng là không bình thường.

"Tất cả chỉ là tưởng tượng cậu mà thôi."

"Chị thích nói gì em cũng không quan tâm nữa, nhưng mà... Chị không thấy mình đang làm tốn thời gian của em chỉ để nói mấy thứ vớ vẩn này à? Em còn bao việc phải làm ở lễ hội văn hoá, em phải mau trở lại càng sớm càng tốt."

"Tôi đã quá mệt mỏi khi chơi với cậu rồi, Yagami-kun."

"Mệt mỏi cái gì cơ...?"

"Hợp tác với mày là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi, Yagami-kun. Đó là tất cả những gì chị muốn nói hôm nay."

Kushida đột ngột đề nghị chấm dứt mối quan hệ của cô với Yagami.

"Chị muốn chúng ta trở thành người dưng chứ gì. Em cũng hiểu mà. Vì nhân cách và quá khứ không mấy tốt đẹp của chị giờ ai ai trong lớp cũng biết rồi, muốn họ tin chị còn khó chứ nói gì đến việc đuổi học Horikita-senpai hay Ayanokouji-senpai."

"Tôi không muốn đôi co nữa. Cậu thích nói gì thì cứ nói."

"Chị thật thú vị đấy, Kushida-senpai. Nếu đã như vậy thì em cũng nói thẳng, bản thân Kushida-senpai cũng bắt đầu có ý định trở lại làm một người bình thường sau mọi chuyện xảy ra đúng chứ. Vậy nên chị đang cố gắng loại bỏ hết những thứ bẩn thỉu mình từng làm trong quá khứ, bao gồm cả em để có thể thoải mái tiến về phía trước chứ gì."

Cô ấy muốn tiến về phía trước, ý tưởng đó luôn manh nha trong đầu cô suốt thời gian gần đây.

"Ngoài Ayanokouji-senpai, chị đã làm hòa với Horikita-senpai chưa?"

"Tôi không có trách nhiệm phải trả lời."

"Nhìn chị thảm như vậy làm em thất vọng lắm đó, Kushida-senpai."

Kushida cố cưỡng lại ý muốn bắt bẻ, nhưng cơn tức giận đã bùng lên trong cô. Cô vẫn ghét Horikita hơn bất kỳ ai.

"Tôi…!"

"Oh, bỏ đi. Chị không cần nói mấy câu thừa thãi nữa, nhìn chị thôi cũng đủ để em đoán được rồi."

Thái độ khinh bỉ của Yagami dẫn lộ ra dù câu nói vẫn còn rất lịch sự. Kushida không khỏi không cảm thấy rùng mình, nhưng cô ấy không thể để lộ bất kỳ điểm yếu nào ở đây. Thay vào đó, cô rõ ràng đang cố tỏ ra bản thân là một con người mình tĩnh, có lẽ do bản thân tiếp xúc nhiều lần với những người khác thường như Ayanokouji, Ryuuen hoặc Amasawa.

Đến bản thân cô cũng ngạc nhiên khi nhận ra mình có thể làm được như vậy.

"Đây là kết thúc của hai ta, Yagami-kun. Giờ chúng ta là người dưng, được chứ?"

"Yên tâm đi. Kushida-senpai lo lắng em sẽ tiết lộ quá khứ của chị sao? Chính vì thế chị mới đến đây để xác nhận đồng thời đưa ra lời đe dọa em phải không?"

"Đúng vậy, nếu Yagami-kun tiết lộ thì tin đồn về tôi sẽ lan truyền khắp trường."

"Vậy thì chị định lấy gì để ngăn em đây?"

"Tôi sẽ kể cho cả trường biết về cái bản mặt đê tiện của cậu đó,Yagami-kun. Là cậu đã lợi dụng tôi để đuổi Ayanokouji và Horikita ra khỏi trường, về việc cậu là một thằng được cái mã tốt chứ nhân cách thì vứt cho chó gặm."

Yagami không biết đây có phải là một mối đe dọa hay không. Tuy nhiên, Kushida đang cố gắng vùng vẫy hết sức có thể để bảo vệ bản thân.

"Dám đe dọa em cơ đấy. Rồi, em nhớ rồi. Chúng ta hết chuyện chưa?"

Cho dù nó có hiệu quả hay không, Yagami đã cắt ngang cuộc trò chuyện và bỏ đi.

"Em là lãnh đạo của lớp B năm nhất. Em có rất nhiều việc phải làm, em xin phép."

"Đừng quên, Yagami-kun, chỉ cần cậu giữ lời hứa, tôi cũng sẽ giữ lời hứa của mình. "

Cuối cùng thì Yagami chỉ mỉm cười và biến mất khỏi tầm mắt với những bước chân nhẹ nhàng.

"Hy vọng là mọi thứ giờ đã kết thúc."

Trong khi suy nghĩ mông lung, Kushida cũng nhận ra rằng đây chưa phải dấu chấm hết.

‘Bây giờ nên làm gì đây? Mình nên cắn răng nhẫn nhịn chờ đợi hay nên tranh thủ lúc này tấn công một cách dồn dập?’

"Không, mình không thể ngăn Yagami.."

Cho đến nay, Kushida đã thách thức và thua quá nhiều người, bao gồm cả Horikita.

Giờ cô ấy mới nhận ra một sự thật đau đớn là mình luôn cô đơn.

‘Giờ thì mình chẳng còn gì nữa cả nhưng dù sao tình thế bây giờ đã thay đổi rồi.’

Đối phương chắc chắn đang muốn ăn tươi nuốt sống Kushida. Không chỉ là gây chút sát thương mà là muốn cô ấy hoàn toàn sụp đổ.

Dù vậy, cô vẫn tự hào về việc có thể đọc vị những thứ như vậy.

"Trước khi đánh bại thằng đó, mình cần phải làm gì đó mới được."

Kushida rằng vấn đề cần được giải quyết ở đây chính là Yagami. Cô ấy không có mong muốn trở lại là một học sinh ngoan hiền, nhưng cô phải thể hiện một đóng góp vững chắc để duy trì một vị trí vững chắc trong lớp.

Kushida Kikyou biết cách làm thế nào để tự mình tồn tại.

Phần 5:

Nửa đêm, tôi nhận được một cuộc điện thoại.

"Hiếm khi cậu gọi cho mình vào giờ này đấy, Sakayanagi."

Ở đầu dây bên kia, Sakayanagi khẽ cười khúc khích.

"Nghĩ lại thì cũng đúng nhỉ. Bây giờ cậu có thể dành vài phút cho mình được không? "

"Chỉ khi tớ thấy thoải mái mà thôi."

"Ra vậy. Thế thì mình sẽ đi thẳng vào vấn đề. Ayanokouji-kun, cậu sẽ tham dự lễ hội văn hoá phải không? Cha tớ cũng có vẻ lo lắng có người từ bên ngoài sẽ đến để đưa cậu trở lại ‘nhà cậu’ đó."

"Chủ tịch từng gọi cho tớ cách đây ít lâu. Ngài ấy khuyên tớ nên xem xét việc tiếp tục nghỉ trong lễ hội lần này, nhưng tớ đã lịch sự từ chối."

"Cậu không sợ à? Không, thật là một câu hỏi ngu ngốc. Phải đổi lại câu hỏi một chút. Cậu nghĩ rằng bên đó sẽ không động thủ với cậu khi có cơ hội sao?"

Có vẻ Sakayanagi vẫn không hiểu được dụng ý của tôi khi tự ném mình vào nguy hiểm.

"Suy cho cùng thì đây chỉ là một câu hỏi so sánh giữa các nguy cơ tiềm ẩn và thực tế. Tất nhiên vẫn còn những nhiều dịp khác như chuyến đi thực tế sắp tới. Nếu sau hai sự kiện này mà không có vấn đề gì xảy ra không có nghĩa là có thể yên tâm được. Dù sao, không có gì đảm bảo rằng sẽ không có khách tham gia tại lễ hội năm sau. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu cứ ẩn mình trong vỏ, nhưng chưa chắc đó là cách làm tốt nhất."

"Vì vậy, cậu muốn trải nghiệm quãng đời học sinh bình thường của mình càng nhiều càng tốt."

Cô ấy phần nào đồng tình với suy nghĩ này của tôi.

"Ngoài ra, tớ còn có những mục tiêu khác. Tớ không muốn lãng phí chúng."

"Nếu cậu đã nói vậy thì mình cũng không ý kiến gì nữa. Mình nghĩ tốt là nên để Ayanokouji-kun làm những gì cậu muốn."

Tôi tò mò về lễ hội, nhưng tôi biết sẽ không lịch sự khi hỏi về nó.

Sakayanagi chỉ đơn giản là cố gắng giành chiến thắng trong lễ hội văn hoá, hay đang cố gắng phá hủy nó? Hay cô ấy vẫn còn mục tiêu khác trong đầu? Nếu tôi hỏi thì có thể nhận được câu trả lời, nhưng điều đó sẽ dẫn đến một câu chuyện khác.

Lớp A có thể đưa ra bất kỳ quyết định nào mà không ai có thể phán xét ngay lập tức là điều đó đúng hay sai cả.

"Nhưng những thứ không thể lường trước có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Cho dù lễ hội văn hoá có được cho là an toàn đi nữa thì cũng không có gì đảm bảo không có biến. Nếu cậu gặp rắc rối thì hãy nhớ liên lạc với mình ngay nhé."

"Làm phiền cậu rồi."

"Mình sẽ không để Ayanokouji-kun biến mất khi chúng ta còn chưa tái đấu đâu."

"Cảm ơn cậu."

"Hy vọng sẽ sớm gặp lại cậu. Chúc cậu ngủ ngon."

Để tránh mọi cuộc nói chuyện vu vơ, Sakayanagi kết thúc cuộc gọi bằng một tiếng lẩm bẩm.

Written on July 9, 2022